Trong đời sống tinh thần của đồng bào các dân tộc ở Tây Nguyên, cồng chiêng có vị trí quan trọng. Nó không chỉ là vật thiêng, công cụ giao tiếp giữa con người và thần linh mà còn là tài sản quý giá của mỗi gia đình, bản làng. Là nhạc cụ có tính thực hành xã hội cao, cồng chiêng luôn có mặt trong nhiều sự kiện của cộng đồng và con người từ lúc lọt lòng đến khi từ giã cõi đời như: “lễ thổi tai” của trẻ sơ sinh, “lễ mừng lúa mới”, “lễ cúng Bến nước”, “lễ chào đón người anh hùng trở về”, “lễ bỏ mả tiễn” tiễn đưa linh hồn của người chết .v.v.. Không gian văn hoá cồng chiêng Tây Nguyên được UNESCO công nhận là Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể của nhân loại vào tháng 11 năm 2005. Dưới đây là cuộc trao đổi của phóng viên Tạp chí Ngày Nay với nhà nghiên cứu âm nhạc dân tộc Bùi Trọng Hiền, người đã có nhiều năm nghiên cứu và tham gia chuẩn bị hồ sơ “Không gian văn hoá cồng chiêng Tây Nguyên” đệ trình lên UNESCO về loại hình nghệ thuật này.