Một thực tế hiển nhiên mà xưa nay ai cũng biết và thừa nhận: dân cư ở nông thôn, vùng sâu vùng xa, chịu nhiều thiệt thòi - kém cỏi - lạc hậu nhiều lần hơn dân cư sống ở thị thành. Sự thật đó được khái quát vào trong một thuật ngữ mang nặng tính nhân đạo là NGHÈO thậm chí là ĐÓI, thế rồi người ta nêu ra khẩu hiệu mang nặng tính kinh tế là XOÁ ĐÓI GIẢM NGHÈO. Những tiêu chí NGHÈO – ĐÓI được quy ra tiền, và tưởng rằng có được tiền (bằng mọi cách) là có thể xoá và giảm ĐÓI – NGHÈO một cách dễ dàng!